Bộ truyện Độc Sủng Phế Hậu thuộc thể loại (Ngôn tình) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả NGÔ HẠ CHI, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn. Cùng theo dõi, đọc trọn bộ tiểu thuyết này tại đây.
"Độc sủng ngốc hậu" là một bộ truyện khá hay, tình tiết cốt truyện không quá nặng nề, ngọt một cách vừa phải và không ngán. Tuy có viết về đề tài tranh đấu quyền lực nhưng câu chữ không rối não mà khá dễ hiểu. Hình tượng nam chính và nữ chính không bị tô hồng hay nâng cao một cách quá đà, nhất là cách xây dựng nữ chính rất dễ thương.
Độc Sủng Phế Hậu Chương 1: Hoàng hậu vô danh. Chương trước Chương tiếp . Nước Sở Nguyên, năm Định Long thứ 16, hưng thịnh đến tột bậc.Hoàng thái tử Sở Định Long, lên ngôi hoàng đế từ năm 17 tuổi. Năm hắn lên ngôi, triều đình chia làm hai phe đối nghịch, nửa
Độc Sủng Phế Hậu Chương 2: Tai ương Chương trước Chương tiếp Mặt hoa da phấn, phận hồng nhan Ái tình vương gót, lệ tương tư Tâm tư đế vương làm sao thấu? Kiếp nữ nhi mang ưu sầu.. Tương Tịch nâng chén trà, môi anh đào nhấp một ngụm nhẹ. Cái nóng ấm áp của nước trà xoa dịu cổ họng đau rát của nàng.
Độc Sủng Phế Hậu (Chương 78: Hồi kết [ 4 ]) Độc Sủng Phế Hậu Chương 78: Hồi kết [ 4 ] Câu nói của Sở Định Long tựa như một nhát dao đâm thẳng vào tâm can của Tương Tịch. Những giọt lệ nàng cạn khô nơi khoé mắt, mang theo cả phần linh hồn của nàng cũng cạn đi. Cứ như vậy, nàng bần thần nhìn hắn, không tin nổi những điều vừa nghe bên tai.
. " Sở Định Long đã giết đi người ta yêu nhất. Hôm nay ta đem con trai của hắn đến tế vong linh người dưới hoàng tuyền." - Trong màn đêm hun hút, nơi đáy phụng nhãn Tương Tịch nhìn thấy nữ nhân một tay giữ Tịch Thiên, một tay cầm thanh dao sắc nhọn. Hai chân nàng run rẩy, không do dự vừa nhào đến vừa hét lên" Thả bảo bảo ra!" Nhưng càng chạy, khoảng cách của nàng và nữ nhân đó càng lúc càng xa dần. Bàn tay và tiếng gào thét tuyệt vọng của nàng bị bóng tối nuốt chửng lấy. Nữ nhân ấy quay sang nhìn nàng, gương mặt trở nên qủy dị hơn. Tiếng cười khanh khách vang vọng bên tai nàng. Bàn tay nữ nhân đó khẽ đưa con dao nhỏ đến gần cổ Tịch Thiên. Đứa nhỏ dường như bị dọa cho sợ, khóc ré lên. Thời khắc đó như khiến Tương Tịch phát điên. Nàng chạy mỗi lúc mỗi nhanh, đôi giày thêu hoa cũng trở nên rách mất. Khi nàng cảm giác gần như có thể giành được đứa nhỏ, thì lập tức bị ai đó đánh mạnh vào chân, khiến nàng khụy xuống. Mấy lần như thế, nàng như kẻ phát điên, hướng về nữ nhân đó cầu xin" Xin ngươi, đừng làm hại bảo bảo. Xin ngươi..." " Tất cả cũng là do các ngươi tự chuốc lấy thôi." - Nói đoạn, nữ nhân kia giơ con dao nhỏ lên cao, không do dự liền đâm xuống. Tịch Thiên khóc nấc lên một tiếng, sau đó liền im bặt. Trái tim Tương Tịch như quặn thắt lại, chết trân nhìn nữ nhân kia từ từ hạ thủ. Thời khắc đó, tiếng gào thét của Tương Tịch như đang lớn dần lên trong bóng tối vô vọng" Khônggggggg!!!" Máu từ người của Tịch Thiên nhỏ giọt xuống mặt đất. Từng giọt từng giọt một, như cả ngàn nhát dao đâm thẳng vào trái tim Tương Tịch. Bên tai nàng vang lên tiếng cười khanh khách của nữ nhân kia, tiếng bước chân chậm rãi khi nàng ta đến gần nàng. Cảm giác sắc lạnh kề lên cổ Tương Tịch, thanh âm của nữ nhân kia thì thầm vào tay nàng" Đến ngươi rồi, hoàng hậu nương nương." " Tịch Thiên..." - Một giọt lệ lăn dài xuống gò má xinh đẹp của nàng, khi nhìn vào đứa con đang nằm trên vũng máu nàng, phế rồi. Khẽ nhắm mắt, nàng cười một cách nhẹ nhàng, thanh âm như có như không" Ra tay đi..." Cảm giác lưỡi dao sắc nhọn lướt qua trên cổ nàng, sau đó là cảm giác của máu tràn ra đầy tanh tưởi. Tương Tịch gục xuống, phụng nhãn không ngừng nhìn về phía Tịch Thiên. Giữa vũng máu, nó không chút động đậy, cũng không khóc lên một tiếng nào. Bàn tay nàng cố với lấy kéo nó vào lòng, nhưng khoảng cách....xa quán.... ******** "Tịch Tịch!" -Thanh âm trầm khàn quen thuộc vang lên bên tai, khiến Tương Tịch khó khăn mở phụng nhãn. Trong ánh sáng lờ mờ của ánh nến, dung mạo Sở Định Long dần hiện ra một cách mờ ảo. Khắp gian phòng là mùi trầm hương đầy an ổn. Phụng nhãn khẽ nhìn xung quanh, liền nhận ra đây là gian phòng trong cung của nàng. Bàn tay bóp nhẹ hai bên thái dương, tâm trí Tương Tịch dần ổn định hơn. Là giấc mộng sao? Thật đáng sợ. Nam nhân bên cạnh nàng có chút lo lắng, sốt sắng hỏi" Nàng gặp ác mộng sao?" Nhưng qua tai nàng lại biến đi đâu mất. Mọi suy tư của nàng như bị cơn ác mộng ấy chiếm lấy. Tịch Thiên... Nghĩ đến đây, trong lòng Tương Tịch liền nảy lên một nhịp. Tịch Thiên của nàng, nó đang ở một mình. Cơ thể không còn tự chủ được, liền nhảy ra khỏi giường, ngay cả giày cũng không kịp mang vào liền chạy thật nhanh ra ngoài, mặc kệ cho Sở Định Long hoảng sợ mà đuổi theo nàng. Bàn chân nàng chạy trên hành cung lạnh giá, xung quanh là màn đêm như chiếm hữu thế gian. Tiếng gió rít bên tai nàng như muốn kìm hãm nàng lại. Thân ảnh Tương Tịch chỉ được ánh trăng soi sáng, nhỏ bé và đầy sợ hãi. Phía sau nàng, Sở Định Long và đám nô tài cật lực chạy theo. Nhưng bước chân nàng lúc này tựa như có gió, nhanh đến thoắt ẩn thoắt hiện. Tâm trí Tương Tịch càng lúc càng sợ hãi. Liệu có phải giấc mộng lúc nãy là điềm báo, có phải Tịch Thiên đang gặp chuyện. Không được, nó là con của nàng, không được để nó có chuyện gì. Gian phòng dành riêng cho Tịch Thiên nằm ở phía tây của Phượng Hoan Cung. Mọi ngày dù sáng hay đêm, nơi đây cũng tấp nập người ra kẻ vào. Vì Sở Định Long cực kì coi trọng vị hoàng tử này, nên đặc biệt cho chọn ra vài nô tài có kinh nghiệm để chăm sóc. Ngay cả vị ma ma đứng đầu trong cung cũng được gọi đến. Vậy mà hôm nay, giữa đêm lạnh bên ngoài cửa phòng của Tịch Thiên lại không có một bóng thị vệ canh phòng. "Tịch Thiên!" - Hai tay Tương Tịch đẩy mạnh cánh cửa gian phòng, phụng nhãn đảo quanh phòng tìm kiếm. Bên trong cũng như bên ngoài, đều không có một bóng người. Hít sâu vào, bước chân nàng chầm chậm tiến vào trong. Một bước, rồi lại hai bước, nàng cứ bước ngày càng sâu vào gian phòng phía trong. Lòng nàng tựa như có ngàn ngọn lửa thiêu đốt lấy. Một bóng dáng của hắc y nhân xuất hiện trước mắt Tương Tịch, dưới chân kẻ đó là xác của ma ma tổng quản và các cung nữ khác. Hơi thở nàng như ngừng trệ lại, kinh hoảng khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Đôi chân bị chôn chặt lại, phụng nhãn liếc nhanh tìm kiếm Tịch Thiên. " Oeee..." - Tiếng khóc của đứa trẻ yếu ớt tựa như sắp tắt thu hút sự chú ý của hai kẻ trong phòng. Nằm trong lòng của vị ma ma đã chết tự lúc nào, Tịch Thiên vừa khóc vừa quơ quào hai tay như kêu cứu. Hắc y nhân một tay cầm cây dao nhỏ sắc nhọn, từng bước tiến lại gần tiểu hoàng tử. Cả cơ thể Tương Tịch như không còn tự chủ được, tâm trí cũng như hóa điên thật sự. Không chút do dự, nàng lao đến đẩy ngã hắc y nhân ngã xuống đất. Sau đó liền nhanh tay ôm lấy Tịch Thiên vào lòng. Bị tấn công bất ngờ, hắc y nhân ngã xuống mặt đất. Sau đó thấy một thân ảnh nhỏ bé ôm lấy tiểu hoàng tử chạy ra ngoài, liền đuổi theo. Giữa đêm đen, Tương Tịch chạy mỗi lúc một nhanh. Chân nàng bật cả máu, mồ hôi ướt đẫm cả trán nhưng vẫn không thể cản bước chân nàng. Mỗi lúc nhìn về phía sau, liền nhìn thấy hắc y nhân hai mắt đầy sát khí ngày một đuổi gần. Sự sợ hãi xâm chiếm lấy nàng, khiến nàng chỉ biết vừa chạy vừa kêu cứu" Có thích khách! Hộ giá!" Nhưng tiếng kêu cứu của nàng như bị màn đêm nuốt chửng. Ngoài gió rít không ai đáp lại, cũng không ai cứu lấy hai mẫu tử nàng. Sở Định Long đâu? Rốt cuộc Sở Định Long đang ở đâu? Không phải lúc nãy hắn còn chạy theo nàng sao? "A!" - Tương Tịch ngã khụy xuống mặt đất, chân cũng trật. Ôm chặt Tịch Thiên vào lòng, nàng cố gắng đứng dậy. Nhưng vừa đứng dậy, liền loạn choạng ngã xuống. " Ta vốn định sau khi giải quyết xong nghiệp chủng này sẽ tìm ngươi. Không ngờ người tự mình đem mạng đến." -Thanh âm nữ hắc y nhân vang lên bên tai, khiến Tương Tịch có chút sợ hãi, đem Tịch Thiên giấu vào lòng. Bước chân của nàng ta bước lại nàng một bước, nàng lại cố lê người ra xa nhất có thể. " Ầm!" - Bầu trời bỗng nhiên nổi sấm. Dưới ánh chớp lập lòe, con dao của hắc y nhân sáng lóe lên. Lạnh lẽo và tàn nhẫn. Phụng nhãn Tương Tịch tràn đầy sợ hãi, cố lui về sau, van xin nàng ta" Ngươi muốn gì? Ta có thể cho người tất cả... Xin ngươi tha cho bảo bảo, nó còn nhỏ dại." " Thứ ta muốn chính là mạng chó của ngươi!" -Vừa nói hắc y nhân vừa vung dao lên cao. Ngoài trời lại nổi thêm một trận sấm chớp, cả gió cũng trở nên đáng sợ, dường như ông trời đang nổi cơn thịnh nộ. Tương Tịch biết mình không thể tránh khỏi, liền xoay lưng, đặt Tịch Thiên ở dưới lòng, mong muốn dùng cơ thể nhỏ bé che cho con nàng. Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, bao phủ nhân gian trong sự ướt đẫm. Chẳng biết đã trải qua bao lâu, đến lúc Tương Tịch mở phụng nhãn, liền phát hiện bên trên nàng là một thân thể to lớn khác. Mùi trầm hương quen thuộc bao bọc lấy nàng, như muốn xoa dịu sự sợ hãi. Nhưng chưa được bao lâu, cả cơ thể ấy liền đổ sụp xuống. Đến lúc này, Tương Tịch mới phát hiện người chịu nhát dao ấy không phải là nàng. Sự kinh hoảng khiến nàng hét lên thất thanh" Hoàng thượng!" Sở Định Long sắc mặt trắng bệch, vươn tay xoa nhẹ đầu Tương Tịch trấn an " Không sao, trẫm đuổi kịp nàng rồi!" Máu từ vết thương bên hông của hắn nhỏ giọt xuống mặt đất, đọng lại thành vũng lớn. Tịch Thiên như nhận thấy hiểm nguy đang rình rập, liền òa lên khóc. Giữa màn đêm lạnh lẽo, tiếng con trẻ như xé đôi lòng người. " Quả là một đôi phu thê ân ái. Hảo, hôm nay các ngươi đã đến đây đủ rồi. Ta sẽ đem cả ba ngươi xuống hoàng tuyền để không bị chia lìa!" - Nói đến đó, hắc y nhân liền rút ra một thanh trường kiếm. Ánh mắt nàng ta đằng đằng sát khí, tay cũng siết chặt. Thế nhưng, khi nàng ta vừa định xông đến, liền phát hiện một toán thị vệ đang chạy đến. Họ từ xa nhìn thấy hắc y nhân đang có ý hành thích hoàng thượng liền rút kiếm"Hộ giá hoàng thượng!" Nhận rõ thế trận bất lợi cho bản thân, hắc y nhân liền nhanh chân lợi dụng màn đêm mà chuồn mất. Sở Định Long lúc này nằm trong lòng Tương Tịch, đã lịm đi từ lúc nào. Máu từ vết thương của hắn chảy ra không ngừng, Tịch Thiên lại không ngừng khóc, khiến Tương Tịch sợ hãi không ngừng. Đám thị vệ và một vài nô tài chạy đến, trên trán họ cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh. Lần này là do họ tắc trách, e rằng cái đầu không thể giữ rồi. Một cung nữ được Tương Tịch giao Tịch Thiên cho đem về cung cho Hoa Nhĩ chăm sóc. Còn nàng cùng những kẻ còn lại, liền đỡ Sở Định Long đến gian phòng gần đó. " Long, mau mở mắt nhìn thiếp. Thái y sắp đến rồi, người mau mở mắt đi!" -Nhìn nam nhân nằm trên giường, lệ trên gương mặt Tương Tịch đã rơi tự lúc nào. Vốn dĩ từ lúc khôi phục ký ức, nàng vẫn luôn xem hắn là một bạo quân, sợ hắn sẽ thương tổn nàng và Tịch Thiên. Nhưng hôm nay, hắn lại vì nàng mà đỡ một dao, dù biết có thể sẽ mất mạng. Nghĩ đến đó, lệ nàng lại tuôn không ngừng. Bên ngoài, tiếng mưa như lấn át mọi thứ. Cả hậu cung nghe tin Sở Định Long vì Tương Tịch bị đâm một dao tới bất tỉnh, liền nổi lên một trận kinh thiên động địa. Các phi tần hoảng sợ, đổ lỗi cho hắn ở cung hoàng hậu mà xảy ra chuyện. Ngay cả các lão thần cũng đứng ngồi không yên. Tin đồn Tương Tịch là yêu nữ họa triều trong một đêm, lan rộng khắp kinh thành.
319 chương 20739 lượt xem 224 người theo dõi 183 đề cử 0 Mở khóa truyện Độc Sủng Phế Hậu bằng 823 Rẻ hơn 30% so với mở khóa từng chương Rated Truyện Độc Sủng Phế Hậu đã ký hợp đồng xuất bản độc quyền với Enovel. Bất kỳ hình thức sao chép nào nếu không được sự cho phép của Enovel là vi phạm bản quyền và phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Thông tin truyện Mục lục 319 chương Hồng mai tuyết trắng tựa bích họaNhân tâm chuyển dời tựa hư nghe nhân gian ngưỡng vọng cuộc sống vinh hoa phú quý nơi cung cấm, lại không nghĩ rằng sau bức tường cao thì mọi thứ ấy chỉ là xiềng xích trói buộc. Nữ nhân chốn hậu cung, phía trên là hoàng thượng, phía dưới là vinh quang gia tộc, là mối liên hôn bảo tồn cho nước mẹ. Họ bị xem như con cờ trong tay của hoàng đế, còn có thể lợi dụng mới được giữ lại trên bàn cờ. Khi trở nên vô dụng thì chỉ có thể ngày đêm tựa cửa ngóng chờ đức lang quân đoái hậu đồng tâm, rốt cuộc chỉ là một màn kịch trước mắt người ngoài. Nàng và hắn, kẻ là hoàng đế Sở Nguyên, người là công chúa của nước Định. Đêm chung chăn gối nhưng lòng chẳng chung, tưởng chừng cả đời này phải sống trong cảnh lạnh nhạt như vậy. Và rồi cả hai con người ấy bị cuốn vào nhau bởi những tranh đoạt quyền lực giữa tiền triều và hậu cung. Vận mệnh của cả hai cũng từ đây thay đổi không ngờ, tình yêu cũng dần nảy nở giữa cả hai. Nhưng đây liệu có phải nghiệt duyên hay không?Từ một hoàng hậu cao cao tại thượng, bị hại đến mức bị phế thành thường dân rồi bị tống vào lãnh cung. Trải qua thăng trầm khổ ải, nàng chiếm lại ân sủng của hoàng đế rồi giành lại tất cả những thứ thuộc về nàng. Phượng hoàng một lần nữa tái sinh, khiến người người khiếp sợ. Nàng sẽ không còn khoan nhượng với những kẻ đã hại nàng thân bại danh liệt, khiến chúng phải khắc cốt ghi tâm những nỗi đau chúng ban cho nàng, bao gồm cả hắn, hoàng đế của Sở Tố Phượng là hoàng hậu hữu danh vô thực, trên tay cầm Phuợng ấn, nhưng quyền lực lại nằm ở trong tay của Ninh phi. Ở trong cung ba năm, nàng bị hoàng đế lạnh nhạt, không đoái hoài. Hảo tỷ muội vì ganh ghét phượng vị nằm trong tay nàng mà bày kế hãm hại khiến nàng bị phế hậu. Bị các phi tần khác sỉ nhục, lại chứng kiến nô tài thân cận bị lăng nhục đến chết trước mắt, nàng từ một phế hậu từ từ chinh phục lại trái tim của hoàng đế để báo thù mới lẫn nợ cũ. Phượng hoàng thành chim trĩ, chim trĩ lại thành phượng hoàng, phải chăng chính là số mệnh?Hoàng đế cao cao tại thượng, thế nhưng có ai ngờ tuổi thơ hắn sống còn thua cả một nô tài. Bị huynh đệ khinh rẻ, phụ hoàng ghẻ lạnh, nhìn thấy mẫu phi và tộc ngoại rơi đầu vì bị kẻ xàm tấu. Lớn lên bởi lòng thù hận, hắn đã đem toàn bộ sức lực, dùng xương máu của những kẻ ngáng đường làm nấc thang leo lên ngai vị cửu ngũ chí tôn. Thế nhưng liệu rồi vị hoàng đế trẻ tuổi có thể trở thành một vị minh quân hay chỉ là một tên hôn quân bị người đời cười chê?
Hậu cung, nơi thối nát nhất của thiên hạ. Bề ngoài xa hoa, mỹ lệ, bên trong lại đầy nhơ nhuốc. Hoàng hậu hữu danh vô thực, trên tay là Phuợng ấn, nhưng quỳên lực lại ở trong tay Ninh Phi. Chưa đầy ba tháng, bị hảo tỷ muội hại đến bị phế, nhốt vào lãnh cung. Từ một hoàng hậu nhu nhược, biến thành một phế hậu tàn độc. Ân sủng của hoàng đế,chính là cách thoát thân khỏi lãnh cung lạnh lẽo. Phượng hoàng thành chim trĩ, chim trĩ lại thành phượng hoàng, phải chăng là số mệnh?Hoàng đế cao cao tại thượng, muốn mưa được mưa,muốn nắng được nắng. Tay trái là giang sơn,tay phải là mỹ nhân. Nào ngờ nam nhân ấy, một ngày bi lụy vì nữ nhân mà hắn từng phế bỏ.
Nội Dung Truyện Độc Sủng Phế Hậu Hậu cung chính là cái lồng son nhưng đồng thời cũng chính là chứa đựng những âm mưu quỷ kế, thối nát nhất thiên hạ. Bên ngoài mỹ lệ nhưng bên trong nhơ nhuốc đến cực Hậu chưởng quản tam cung lục viện nhưng lại là người hữu danh vô thực, nắm phượng ấn trong tay nhưng quyền lực thì lại bị Ninh Phi thâu tóm. Chỉ trong vòng 3 tháng, hoàng hậu bị chính tỷ muội tốt của mình hại bị phế, đày vào lãnh cung. Nàng từ một kẻ nhu nhược xoay người liên biến thành phế hậu tàn độc. Cách duy nhất để nàng thoát khỏi lãnh cung lạnh lẽo chính là lấy lại được sự ân sủng của hoàng hoàng thành chim trĩ, chim trĩ lại thành phượng hoàng, phải chăng là số mệnh?Hoàng đế cao cao tại thượng, muốn mưa được mưa,muốn nắng được nắng. Tay trái là giang sơn,tay phải là mỹ nhân. Nào ngờ nam nhân ấy, một ngày bi lụy vì nữ nhân mà hắn từng phế lần nữa hậu cung dậy sóng, chấn kinh đến động trời.
Nước Sở Nguyên, năm Định Long thứ 16, hưng thịnh đến tột thái tử Sở Định Long, lên ngôi hoàng đế từ năm 17 tuổi. Năm hắn lên ngôi, triều đình chia làm hai phe đối nghịch, nửa muốn phò trợ hắn, nửa muốn lật đổ hắn. Ở ngoài biên giới, phiến loạn nổi dậy, binh đao khói lửa liên miên. Hạn hán kéo dài hàng tháng trời, nạn đói liên tiếp nổ ra. Tiếng than oán của con dân thấu đến tận trời mà chỉ trong vòng chưa đầy 3 tháng, Sở Định Long đã một tay dẹp hết phản loạn, giải quýêt nạn đói. Không ai ngờ vị hoàng đế còn trẻ người non dạ ấy lại làm được những chuyện này. Lúc bấy giờ trong triều đại đình, không ai dám có mưu đồ phế truất hắn nữa. Cũng từ đó, Sở Nguyên trở thành một đế quốc hùng mạnh, không kẻ thù nào dám bén cung hơn ngàn giai nhân của hắn khiến nhiều kẻ không khỏi ghen tị. Thanh Quý Nhân kiều mị, diễm lệ. Phương Tần dịu dàng, ngọt ngào. Khương Phi thuần khiết tựa bạch mai. Lại có Ninh Quý Phi tài sắc vẹn toàn, thay hắn quản lý cả hậu cung. Có thể nói, Sở Định Long hắn tay trái là giang sơn,tay phải là mỹ nhân. Khiến vạn kẻ không khỏi cảm ai nhắc tới Sở hoàng hậu. Họa chăng người ta có nhớ tới cũng chỉ là Sở Định Long có một hoàng hậu ở Phượng Hoan Cung. Có người đồn nàng đã chết, có kẻ nói nàng bị giam lỏng. Nhưng rốt cuộc chỉ có người trong hậu cung biết, hoàng hậu là bị thất sủng. Nữ nhân trong hậu cung, một là thành phượng hoàng, hai là con chó không hơn không kém. Và điều đó chỉ phụ thuộc vào ân sủng của kẻ ngồi trên long tọa kia. Phượng Hoan Cung, bề ngoài xa hoa, lộng lẫy, bên trong lại âm u lạnh lẽo. Vài ngọn nến le lói không đủ soi sáng nơi đây. Có ai ngờ, nơi ở của hoàng hậu lại tạm bợ như vậy. Bàn ghế, tủ, tách trà, tất cả mọi thứ đều thua của bọn nô tài. Cung nữ thì chỉ lưa thưa vài người. Nhìn tựa như lãnh cung không hơn không kém." Khụ...khụ...."- Phía sau chiếc màn nhỏ che khuất bóng người nhỏ nhắn đang run lên vì cơn ho tới tấp. Bàn tay Tương Tịch cố giữ chiếc chăn bao phủ khắp cơ thể mình để không cho phong hàn nhiễm nặng hơn. Kẻ thất sủng ái như nàng, có đi mời thái y, cũng phải coi sắc mặt. Bất giác Tương Tịch nở nụ cười nhàn nhạt. Một hoàng hậu đi nhìn sắc mặt của bọn nô tài, có phải là một chuyện rất nực cười không? " Nương nương! Tiểu Ái đem chút trà gừng cho người"- Bên ngoài bức màn, một tiểu cung nữ nhỏ nhắn, quỳ dưới sàn nhà giá lạnh. Mùi thơm của gừng lan tỏa khiến Tương Tịch có chút dìu dịu nơi cổ họng." Vào đây"- Khẽ ngồi dậy, Tương Tịch vén bức rèm,đôi mắt phượng có chút mệt mỏi nhìn nữ tử dưới sàn. Người dưới sàn vội vã đứng dậy, bước lại gần nàng, hai tay vẫn cung kính dâng trà. Tương Tịch thở dài, nhướn người,lấy tay búng vào trán của nàng ấy " Hôm nay học ở đâu mấy cái cung kính lễ nghi này?"Tiểu Ái xoa xoa cái trán vừa bị búng, nở nụ cười nịnh nọt" Hoàng hậu nương nương xinh đẹp ơi, nô tỳ chỉ là tuân thủng cung quy thôi mà" " Hừm, tiểu nha đầu ngươi mà tuân thủ cung quy, có nước cả Sở Nguyên sẽ bị mưa đến nhấn chìm mất"- Ai đó bĩu môi, gương mặt tỏ vẻ không tin nổi. " Nương nương, hôm nay huyết mai ở Ngự Hoa Viên đã nở, nghe nói là đẹp lắm"- Tiểu Ái giả vờ như không nhìn thấy cái bĩu môi của nàng, lảng tránh tránh sang chuyện nói của nàng ấy khiến nàng chợt nhận ra, hình như đã sắp Tết rồi. Nàng ở trong cung đã là lần thứ ba huyết mai nở, vậy mà vẫn chưa biết được mặt phu quân mình tròn méo ra sao. Từ công chúa của nước Định, nàng bị ép phải rời xa quê nhà,trở thành thê tử của hoàng đế của đất Sở. Nhưng trong ngày đại hôn, ngay cả nhìn mặt hắn, nàng cũng không được cho nhớ ngày đó, lúc rời xa phụ hoàng và mẫu hậu, nàng khóc tới cạn cả nước mắt. Mẫu hậu nàng ôm nàng rất chặt,nói nàng sang đây sẽ được hạnh phúc và vui vẻ. Nhưng người nào biết, đôi mắt nàng không bao giờ ngưng khắc khoải, mong ước được trở về dù chỉ một lần. Giờ đây, muốn gửi bức thư về nhà đã khó, nói chi là một lần được nhìn thấy nơi sinh ra nàng." Tiểu Ái, bổn cung muốn ra ngoài"- Tương Tịch cười cười nhìn nữ nô tỳ bên cạnh mình. Thời gian nàng ở lại nước Sở này, chỉ có Tiểu Ái bầu bạn, suốt ngày huyên thuyên chuyển chọc cười nàng. Không như lũ nô tài khác, lúc nàng vừa được tấn phong hoàng hậu thì niềm nở cười đùa, khi nàng bị thất sủng ái thì khinh Ái đi đến tủ, lấy một bộ xiêm y màu hồng nhạt và một cái áo khoác bằng lông cừu. Nàng ấy cứ nói liên tục hoa mai đẹp thế nào, tay thì hầu hạ nàng thay y phục, xong rồi còn bắt nàng trang điểm. Tương Tịch thở dài. Bình sinh nàng ghét phải bôi trét những thứ phấn son ấy trên mặt. Rất khó kèo một hồi, hai người mới có thể ra ngoài. Tiểu Ái hỏi nàng có muốn đi kiệu không, nàng lắc đầu, nắm tay nàng ấy đi dọc theo hành cung đến Ngự Hoa Viên. Lúc đến nơi thì bóng cũng đã ngả về chiều, vài ánh nắng chiếc trên vai áo bé nhỏ của Tương Tịch. Nắng vàng, mai đỏ,tạo thành bức trang đẹp đến động lòng người. " Nương Nương, người nhìn Tiểu Ái cao chưa nè?"- Tương Tịch xoay đầu thì thấy Tiểu Ái đang nhón chân, cố vươn lên một cành mai cao gần đó. Chỉ là cố quá, bị trượt chân té nhào xuống đất, nhìn bộ dạng rất giống chó con. Tương Tịch không nhịn được mà che miệng cười đến run lên." Cứ nghĩ là ai xa lạ, hóa ra là hoàng hậu nương nương"- Từ đằng xa,một nữ nhân mặc thanh y, được cung nữ dìu, bước tới gần chỗ Tương Tịch. Đôi mày phượng của nàng khẽ nhíu lại, đang cố nhớ xem nàng ta là ai. Chưa kịp định thần thì đã thấy nàng ta quỳ sụp xuống, hành đại lễ với nàng." Thần thiếp Khương Bối, thỉnh an hoàng hậu nương nương"- Cái tên Khương Bối của nàng ta làm Tương Tịch như được nhớ lại, vội vã cúi xuống đỡ lấy hai tay nàng ta. " Khương Tần không cần phải đa lễ như vậy" - Nụ cười trên môi Tương Tịch có chút miễn cưỡng. Nàng chỉ là muốn ngắm hoa, không muốn gặp ai chút nào. " Từ lúc nương nương vào cung, đáng lẽ thần thiếp phải tấn kiến, chỉ là...." - Lời nói của Khương Tần có chút ngập ngừng như không muốn cho nàng biết. Tương Tịch cầm lấy tay nàng ta, xoa xoa vài cái, cười hiền hòa" Chúng ta đều là tỷ muội hầu hạ hoàng thượng đế,cần gì phải đa lễ như vậy. Huống chi bổn cung sức khoẻ vốn không được tốt,hiện tại đang bị phong hàn, quả thực không tiện gặp người khác."Lời nói của nàng ba phần giả,bảy phần thực lòng. Quả thật nàng bị bệnh,không muốn gặp người khác. Còn có hoàng đế đã ban lệnh nói nàng cứ ở trong cung,không ai được bén mảng gần cung nàng ở. Do dạo gần đây, binh lính canh có phần lơi lỏng nên nàng và Tiểu Ái mới có thể ra vào dễ dàng." Hoàng hậu nương nương nhân từ như vậy, nhưng lòng người trong hậu cung vốn tham không đáy, người vẫn nên cẩn trọng thì hơn" - Lời nói nhẹ nhàng nhưng thâm sâu của Khương Tần khiến Tương Tịch có chút dao động trong lòng. Còn chưa kịp hiểu ra, thì nàng ta đã vội cáo từ" Thần thiếp không làm phiền nương nương ngắm hoa, xin cáo từ đi trước" rồi lập tức đi như sợ ai nhìn bóng thanh y khuất dần dưới chiều tà, lòng Tương Tịch cảm thấy như sắp xảy ra chuyện gì, một chuyện kinh thiên động địa.**************Lúc nàng và Tiểu Ái về Bách Hoan Cung, đã là tối mịch. Nhưng hôm nay Bách Hoan Cung lại sáng đèn, sáng đến rực rỡ, khiến hai người cứ ngỡ đi nhầm sang Vương Thanh Cung của Ninh Quý Phi. Chỉ đến lúc Tô công công đến hành lễ, Tương Tịch mới hoàn Thỉnh an hoàng hậu nương nương, mời người di giá vào trong, hoàng thượng đế đang đợi nói đó càng làm nàng chấn kinh thêm. Hoàng thượng đợi nàng? Có phải nàng đang nằm mơ không. Tiểu Ái thấy nàng đứng ngây ra, vội vã lay nàng" Nương Nương, mau đi thôi, hoàng thượng đang đợi người". Tương Tịch vẫn chưa hoàn hồn, đôi chân cứ vô thức đi theo Tiểu Ái và Tô công công bước vào. Đến lúc hồi phục lại ý thức, mới biết mình đã ngồi ở bàn ăn tự lúc nào. Mà chưa kể, trước mặt nàng còn có một nam nhân mặc hắc bào. Gương mặt hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng nhìn vào lại thấy như gặp phải yêu nghiệt. Nàng nhìn hắn không chớp mắt, hắn cũng nhìn nàng như vậy. Xung quanh hạ nhân như bị chìm vào nơi không có chút âm thanh nào, im lặng đến kì Định Long nhìn nữ nhân trước mặt, lòng không khỏi cảm thấy nực cười. Đây là hoàng hậu mà mẫu hậu đã chọn cho hắn sao? Một chút phép tắc cũng không có, nhìn chán ghét vô cùng. Hắn không để tâm đến nàng nữa, gắp thức ăn vào chén mình, bắt đầu dùng bữa. Nhưng Tương Tịch thì cứ nhìn hắn không ngừng, khiến hắn có chút mất tự nhiên liệu lên tiếng " Mặt trẫm dính gì sao?" " Không....không có..." - Nhận ra mình thất thố, Tương Tịch vội cúi đầu xuống,hai má đỏ lên, mắt cứ dán chặt vào đôi bát đũa trên bàn. Thật không ngờ phu quân của nàng lại đẹp đến vậy, khiến nàng cứ muốn nhìn mãi sắc mặt nữ nhân trước mặt đã đỏ lên cả mang tai, Sở Định Long quả thật có chút hứng thú. Nhìn cũng đáng yêu đấy chứ. Nhưng nữ nhân đáng yêu mà ngu ngốc thì quả thực vô vị." Trẫm có việc phải đi, nàng cứ tiếp tục dùng bữa"- Hắn cảm thấy ở đây quả thật nhàm chán, nếu không phải tại mẫu hậu cứ thường xuyên nói hắn bỏ rơi hoàng hậu,hắn đã không tới." Thần thiếp....cung tiễn hoàng thượng...." - Tương Tịch lùi về sau, nhún người hành lễ. Đến lúc bóng hắn khuất dần cùng đoàn tùy tùng, ba hồn bảy phách nàng mới trở lại hoàn toàn. " Nương nương, sao người không giữ hoàng thượng lại?" - Tiểu Ái đỡ nàng dậy, không ngừng hỏi." Vốn dĩ không muốn ở lại, giữ làm gì"- Đôi mắt Tương Tịch cụp xuống, hai tay xoa vào nhau tìm hơi ấm. Nàng không ngốc đến mức nhìn mà không biết,tâm hắn vốn không đặt ở đây. Vậy thì nàng nên thành toàn cho hắn, không nên giữ lại." Bổn cung muốn đi nghỉ, ngươi đi chuẩn bị đi " - Tiểu Ái lui ra sau chuẩn bị, để lại một minh nàng. Nến đã được tắt bớt, người cũng đã đi, trả lại cho Tương Tịch sự yên ả đến lạ thường. Ánh trăng mờ ảo chiếu sáng xuống mặt đất, lại khiến nàng có chút cô đơn tịch mịch đến đau lòng.
độc sủng phế hậu